Truyện ngắn: Gió mùa về

21:41 |
Thu ngắn như tuổi xuân của đời người, rực rỡ và chóng tàn, chỉ có những dư âm của nó là mãi bay xa. Nhưng dù biết mọi thứ có tàn đi, hãy cứ sống hết mình trong từng khoảnh khắc, đời người đẹp nhất cũng vì những khoảnh khắc lắng đọng ấy.


***
Mùa về rồi.

Gió trở lạnh, gió hát qua tai, gió luồn qua kẽ tay như người nghệ sĩ gảy lên khúc đàn mơ ảo. Ngồi trong phòng nghe những ca khúc về mùa thu Hà Nội, mà thấy lòng mình như lang thang trên những con phố Nguyễn Du thấm ướt sương đêm, nồng nàn hoa sữa.

Có nhiều thứ khiến người ta yêu Hà Nội, và mùa thu tất nhiên là 1 trong những lý do đó. Và người ta thưởng thức vị thu ấy theo nhiều cách, như những đôi tình nhân nắm chặt nhau hít hà hương hoa sữa trên những con đường Hà Nội vào thu, như cách người Hà Nội thưởng thức vị cốm vòng, chế biến cốm thành món ăn hàng ngày 1 cách tinh tế... chỉ để ăn cho "đã" bởi mùa cốm ngắn ngủi rồi sẽ qua mau, như cách những người cao tuổi, chiều thu bắc ghế đẩu, lặng lẽ bên hiên nhà nhâm nhi tách trà sen hồ Tây cuối hạ, nghe những bài hát Phú Quang nồng nàn trong chiếc radio cũ, như cách những cô gái nhẹ nhàng quàng 1 chiếc khăn mỏng ra phố, chỉ vậy thôi mà phố phường sáng bừng sức sống.

Con người có trăm nghìn cách ứng xử với tự nhiên thì tự nhiên cũng có trăm nghìn cách ứng xử với con người. Chỉ riêng thời tiết mùa thu, thiên nhiên đã có bao vẻ mặt, và chẳng cớ gì người ta không yêu nó.

Có người nói, đối với một số người, điều làm họ nhớ lại quá khứ là mùi – về quê hương nhìn lại nhà cũ thấy bình thường, nhưng vào nhà cũ ngửi lại mùi cũ là các kỷ niệm ngày xưa tràn vào đầu óc rồi lại tràn ra theo hình thức là nước mắt. Bởi vậy mà, đi xa, người ta nhớ Hà Nội là nhớ mùi. Mỗi con đường Hà Nội, mỗi nếp nhà, cỏ cây, hoa trái đều có mùi có vị thật riêng.

Mùa thu ngắn ngủi, mùa thu chóng tàn, khoảnh khắc khẽ khàng khi mùa sang chỉ bằng một cơn gió se se cuối đêm khi đi trên đường, và nồng nàn trong gió là mùi hoa sữa chớm nở. Thu đẹp, có lẽ vì nó ngắn ngủi và thầm lặng như vậy. Thật ra, mùa thu Hà Nội đối với tôi không phải mùa đặc biệt nhất. Nhưng là mùa gợi cho lòng tôi những cảm xúc thật nhẹ nhàng. Mà khoảnh khắc đẹp nhất của mùa thu, với tôi có lẽ là thu cuối, đầu đông.


Những thứ cuối bao giờ cũng mang nhiều dư vị.

Có lẽ, người ta thưởng hương thưởng hoa, tôi thì thích trải nghiệm thu theo cách đơn giản nhất của riêng mình, ngồi trong phòng nghe những ca khúc về mùa thu, nhâm nhi mấy quả sấu chín vàng, thơm ngọt, thoang thoảng vị chua dịu nhẹ đầu lưỡi, thấy mùa thu thấm sâu vào máu... Sấu chín là một món quà đặc biệt của Hà Nội, bởi nó chắt lọc tất cả những tinh hoa của đất trời, ngay khi khoảnh khắc giao ban ấy vụt tắt là vị sấu cũng theo gió rét tàn đi.

Người ta nói, thu đến nhanh là vì thế, bởi những thứ gắn theo nó đều chắt lọc hết những tinh hoa mà tỏa sáng để rồi mau chóng lụi tàn.

Đêm nay, nghe "Im lặng đêm Hà Nội", chưa cuối thu mà lòng như thu cuối...

"... Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn, trong căn phòng nhỏ
Đêm cuối thu, trăng lạnh mờ sương
Chỉ còn nỗi im lặng phố khuya
Không gian dạ hương sâu thẳm..."

Thu ngắn như tuổi xuân của đời người, rực rỡ và chóng tàn, chỉ có những dư âm của nó là mãi bay xa. Nhưng dù biết mọi thứ có tàn đi, hãy cứ sống hết mình trong từng khoảnh khắc, đời người đẹp nhất cũng vì những khoảnh khắc lắng đọng ấy.


Nguồn: truyenngan.com.vn
Read more…

Truyện ngắn: Buổi học cuối cùng

21:12 |
Câu chuyện thứ nhất
"Mày ơi cho tao xin cái ảnh"
- Ờ.
"Mày ơi viết lưu bút cho tao"
- Ờ.
"Mày ơi tao có còn nợ mày tiền gì không nhỉ"
- Ờ, không.
"Mày ơi..."
- ...
"Con chó".
- Cái giề? :-w
"Tao gọi mày thôi, để nghe mày thưa" : )))))))
Tôi nhớ ai đó đã nói rằng, phải đến giây phút sắp mất một thứ gì đó, người ta mới nhận thức được rằng mình đã làm gì với nó, và ý nghĩa của nó trong suốt khoảng thời gian hiện diện bên mình. Hơn nữa, những câu nói mà không ai khẳng định được tên tuổi của tác giả, thì luôn đúng.
Chúng tôi vẫn thường là những đứa trẻ, viết chính tả còn sai, đuổi nhau đánh nhau loạn xạ dưới gốc cây như bầy trẻ nít chăn trâu, mượn giầy của nhau vào giờ thể dục. Chỉ khác một điều so với trẻ nít, là chúng tôi mặc áo trắng. Đến giờ ngẫm lại, tôi mới nhận ra rằng, cái màu áo trắng thực ra không phải để học trò trông sạch sẽ hơn, mà dường như các nhà giáo dục đã làm đúng lương tâm một điều duy nhất, là sản xuất ra cái áo trắng cho học sinh để chúng có thể bôi bẩn áo nhau, để các công ti bút và mực có thể tự hào rằng sản phẩm của mình luôn tốt ngay cả trên vải.
Như thế đấy, chúng tôi cứ xô đẩy nhau mà đi, vừa đi vừa kéo nhau lại, khi thì để cấu, lúc thì để đấm đá, lúc lại đưa cho gói bim bim, đủ cả. Nói chung là chẳng ai muốn đến điểm cuối, cái điểm mà dường như trước kia chúng tôi luôn nghĩ rằng hàng triệu năm ánh sáng mới tới, thế mà đúng một cái, bảo vệ chưa kịp đánh trống, "nó" đã đến đứng thù lù ngay trước mặt chúng tôi.
Sắp thi đại học, sắp làm người lớn, mà mặt đứa nào trong chúng tôi vẫn thộn ra hết cả, theo ngôn ngữ của chúng tôi, nôm na mà nói thì tương tự như:
"Con nai vàng ngơ ngác
Đạp nát bác thợ săn"
(Xin lỗi nhà thơ nào đó chúng tôi chẳng nhớ tên vì đầu óc chúng tôi du nhập những loại này nhanh hơn bất kì cái gì chính thống khác)
Hẳn nếu chúng tôi đã lớn cả, đã suy tư hết phần suy tư với đời, thì có lẽ đã chia tay trong những lo toan của mỗi người mà bớt phần u hoài tập thể, đằng này chúng tôi vẫn nhúng tay vào lọ mực để vẽ râu mèo cho nhau vào buổi học áp chót, vẫn: "Chó ơi", "Anđehit mày" (câu này dân Hóa sẽ hiểu), "Con khỉ kia giả dép bố! >o<", "Mày ngu vừa thôi, ngu hết phần của thiên hạ, 1+1=3 cơ mà"
Người ta nói những gì cứ mãi vui đến hạn, thì sự kết thúc lại càng khó khăn. Câu này cũng không rõ tác giả....
Ngày hôm nay tôi đã đi lần sờ từng cái chân bàn, song cửa sổ, thậm chí cái tổ dế ở góc hành lang, tôi không biết có còn đứa nào ở lại để bôi cái tay chưa rửa vào áo nó như vẫn làm hằng ngày không, nhưng tôi vẫn cứ mày mò.
Tôi không có lưu bút, lưu bút của tôi nằm đâu đó trong một khoảng trời nho nhỏ, tiếng cười thì to, tiếng nói thì hỗn loạn, nhưng tất thảy đều thân quen và hiện ra hình từng đứa một.
Ngày hôm nay tôi còn tỉnh táo, nhưng không biết rằng ngày mai tôi có thể "khô ráo" mà tỉnh queo nói với mấy đứa rằng "Tao về nhá!" được không. Câu hỏi không có câu trả lời, và tôi cứ nghĩ hoài mà không ngủ được.
Ngày mai sẽ trả lời, đúng không?
***
Đó là câu chuyện nhỏ của chúng tôi, những đứa trẻ mấp mé giữa lớn và bé, những đứa trẻ cười toe toét ngay khi nhìn thấy nhau dù trước đó vừa bị ăn đòn chẳng hạn, những đứa trẻ không biết "yêu" là gì ngoài câu "Tao yêu mày con chó", những đứa trẻ vừa đánh nhau xong lại chạy đi mua kem để dỗ đứa kia.
Vậy đấy, chúng tôi có đợi ngày mai đâu, nhưng lịch thì có thể không bóc còn thời gian thì cứ nghễu nghện bước đi.
Thôi cứ đi, dù sao chúng tôi vẫn đi bên nhau, không phải trên đường nhựa, mà trên con đường của riêng chúng tôi, trong tim, trong lòng bàn tay, trong mắt. Dù mai trời nắng, thì vẫn mưa ... : )
Câu chuyện thứ hai
- Tao nghĩ rồi mày ạ, nếu tao trượt đại học, tao sẽ nhảy sông Hồng. Mày biết đấy, lúc đấy thì tao sẽ chẳng còn biết làm gì nữa, tao chẳng sống làm gì nữa cả.
Cảm giác ấy lại giống hệt như 3 năm trước, khi tao một mình xuống Hà Nội học, thi trượt cả Chuyên ĐH KHTN lẫn Chuyên Sư phạm, sống một mình một năm, tao cứ nghĩ chẳng ai cần mình nữa. Nó cô đơn và trống trải. Đến bây giờ, cũng không có ai tin tao cả, mọi người đều không nói gì cả, hụt hẫng, xoay vòng trong những tháng ngày uể oải giống y hệt nhau, niềm tin tự nhiên trở thành một thứ quá xa xỉ.
Ừ thì tao to lớn hơn đứa khác, mấy thằng trên đường tao đi học suốt ngày bảo tao là "Con béo" này nọ, nhưng đâu phải lớn hơn về thể xác có nghĩa là tao phải một mình làm tất cả. Tao cũng biết mệt mỏi và tủi thân. Tao cũng là con người, tao cũng là con gái...
Bao nhiêu lần rồi, nhiều khi đi đường tao chỉ muốn đâm đầu ô tô, nhưng chết như thế thì đau quá, mà chẳng may không chết, có phải khổ bố mẹ tao không. Xin lỗi mày, nhưng tao thực sự nghĩ sẽ nhảy sông Hồng nếu thi trượt, chắc là sẽ mát...
- Không rõ số liệu thống kê, nhưng trên đất nước này phải có đến vài triệu người thi đại học, có ai là không xoay vòng với những tháng ngày giống nhau y hệt? Cũng chẳng ít ý tưởng nhảy sông Hồng nếu trượt, đến khi ấy nếu tất cả đều thực hiện, không biết sẽ ô nhiễm đến mức nào, ô nhiễm đến u uất.
Nếu mày thích, tao cũng không ngăn được, bởi nếu mày chết, tao cũng chỉ vật vã khóc lóc nửa năm là nhiều, nhưng còn bố mẹ mày, họ có chết nửa con người hay thậm chí cả con người hay không, thì tự mày biết rõ, sống không bằng chết, sao thành công bị trì hoãn của mình mà lại làm cho cuộc đời người khác bế tắc như vậy, mày có muốn chết vẫn là người xấu hay không?
Tao cũng nghĩ, nếu trượt đại học, thực sự thì lúc đó tao cũng chẳng biết làm gì cả, nhưng quyết định nhất định sẽ không có mặt cái chết, bởi nói thực, tao sợ chết, dù cho nền giáo dục Việt Nam thật là ba chấm, nhưng ngay sự hèn nhát của mình cũng đã quá là ba chấm hay sao. Nếu mày thấy không được quan tâm đã là khổ, không ai nói gì đã là chán, vậy hãy nghĩ tới những người ngày ngày phải nghe mòn tai những lời không muốn nghe, niềm tin không chỉ bị nhốt, mà còn bị đánh. Mày hãy nghĩ tới có những người chỉ mong được một nơi yên tĩnh, chỉn chu để học hành yên ổn, không phải vừa đi học vừa đi làm, không phải vừa học vừa bịt tai lại, không phải nuốt nước mắt chiến đấu với cuộc sống để tiếp tục học, đi chiếc xe đạp rách đi thi, đến ngày thi mà còn ăn không đủ no, trở về nhà với những đòn roi hay mưu sinh chật vật...
Như vậy đấy, sặc nước chẳng lấy gì làm dễ chịu, nhất là với một người nặng cân. Béo không phải là xấu cũng như không phải không cần được yêu thương, con người được đánh giá ở những việc họ làm chứ không phải những gì bên ngoài họ có. Cái cú nhảy sông Hồng của mày, nếu có chắc chắn sẽ lên báo, mày sẽ nổi tiếng bằng cách đó ư? ...
- Tao hiểu rồi, đi ngủ để ngày mai tao sẽ không còn nghĩ đến sông Hồng nữa, à không, không bao giờ nữa. Xin lỗi mày. Cảm ơn!"
1h sáng, tôi không nhớ mình vừa nói gì với cô bạn, tôi thấy mơ hồ rằng, mình cũng cần nghe tất cả những điều như vậy. Ngày mới thực ra ban đầu vẫn tối đen như điểm cuối của ngày cũ, nhưng khác là ở chỗ, chúng ta có thức dậy hay không.
Câu chuyện thứ ba - Viết dành tặng những trái tim ngốc nghếch

Bỗng muốn rơi em ạ
Rơi về đâu phượng cháy một góc trời?
Những ngày tháng cũ em ơi
Làm sao đủ vơi giờ chia tay cuối?
Đỏ và tím chẳng nói lời tiếc nuối
Nắng tháng 5 lạnh một góc tim
Tôi sẽ đến tận nơi nao tìm?
Người con gái ba năm gọi "bạn"
Người con gái đầu tiên khiến tôi yên lặng
Tôi đợi chờ hay sợ bóng hạ sang?
Ngày học cuối cùng tôi ngắt khóm bằng lăng
Đặt vào tay em thấy em cười tôi khóc
Trong lòng mưa bay miệng tôi cười khó nhọc
Tạm biệt! khi xa bạn hãy nhớ mình!
Mưa đầy trời chiều gió phiêu linh
Tôi vẫn lặng yên khi xa dần bước chân em phía trước
Câu nói cuối cùng chắc chẳng bao giờ em biết được
Em..., tôi...

Read more…

Đừng khóc nhé, yêu thương

20:53 |

Ranh giới giữa ngày hôm qua và hôm nay thật khác! Tôi đã bước qua như thế mà không ngần ngại, suy tư, mà cũng chẳng nghĩ ngợi...

***
Ngày hôm qua còn là cô học trò nhỏ ngây ngô đến khờ khạo, chia tay bạn bè mà chỉ biết cười nói vô tư, không giọt nước mắt. Người ta bảo buổi học cuối cùng thiêng liêng lắm, tôi đã từng nghĩ cái buổi học cuối của mình chắc hẳn cũng phải rưng rưng, phải xúc động, buồn lắm, ý nghĩa lắm,và khóc nhiều lắm...



Nhưng cái buổi học cuối của tôi bây giờ cũng chỉ là những lời dặn dò của cô giáo, những dòng lưu bút viết vội của những đứa con trai vô tâm, những bức ảnh chụp ồn ào, lộn tùng phèo của cả lớp, không một giọt nước mắt, không một câu nói khác mọi ngày, cũng không một cử chỉ yêu thương ...

Nhưng chẳng sao hết, với tôi, nó cũng đủ làm ấm áp, làm rung lên trong con tim những nhịp đập khe khẽ yêu thương, cũng đủ làm tôi nhớ mãi... Không có nước mắt, không có nỗi buồn lãng vãng, chỉ như một cơn gió thoảng qua thôi trên khuôn mặt mấy đứa hay buồn hay khóc. Vì tôi biết, tất cả chúng tôi biết: "Sẽ chẳng có xa cách nào làm chúng tôi hết nghĩ về nhau, hết quan tâm nhau trong những tháng năm dài của cuộc sống... ''.

Mai xa lớp chỗ ngồi kia trống vắng
Miệng bạn cười chỉ thấy được trong mơ
Vô tư quá hỡi chùm hoa nắng hạ
Lung linh cười chẳng biết đến chia ly.
Sáng nay, 6h25 hốt hoảng cuống cuồng nhảy ầm ầm xuống giường la trời rồi gọi mẹ... "lại đi học muộn mẹ ơi!""... nhưng rồi lại ngẩn ngơ tự hỏi. "đâu phải là ngày hôm qua?!!!"

...

Này ấy ơi ! Nhớ không những buổi sáng trong lành trên đường đến lớp, biết muộn mà miệng cứ toe toét cười, huýt sáo, hay la ầm ỹ vì bị giật tóc và nhéo đằng sau đau điếng. Nhớ không cái suy nghĩ trẻ con mong cổng trường đóng sớm để khỏi được vào lớp và về nhà ngủ giấc cho sướng.

Này, ấy nhớ không những buổi chiều nắng thiêu đốt, má đỏ rực vì nóng, đạp xe hậm hực đến trường trên con đường rộng thênh thang mùi hoa sữa. Nhớ không có những hôm nghỉ sớm ta cùng nhau trèo lên cành cao của hàng phượng vĩ sát trường hái bằng được cái nhành hoa tươi rói trên cùng để về tranh nhau ép vở.

Tớ nhớ lắm tiếng cười trong veo như giọt nước, nhớ lắm cái giọng léo nhéo giả gái của thằng ngồi bàn sau, nhớ hơn cái nhéo tay đau điếng của thằng bạn cùng bàn...nhớ đến quay quắt cái chỗ ngồi quen thuộc, gắn bó, vì yêu quá mà lỡ viết vẽ linh tinh, rồi cuối cùng bị cô phạt.




Và rồi từ nay, sẽ chẳng còn cô bé sáng nào cũng nhảy ầm ầm vào lớp vì học muộn... chẳng còn cô bé nào đứng nghiêng ngó ở dãy hành lang chực cầm cốc nước đợi có chiếc đầu nào tầng 2 ló ra để hắt nước trả thù lại những lần bị làm ướt. Chẳng có đứa con gái nào lãng đãng đạp xe dọc khắp sân trường vào những mùa tháng năm, thấy có lá bay vào giỏ xe thì hét lên thích thú...

Hết rồi những khoảnh khắc yêu thương, xa rồi những kỉ niệm.

Nhớ! nhớ tất cả.. làm sao nói được thành lời, nhớ... nhưng rồi lại phải xa thôi...đi thôi.

Ngày mai ấy sẽ có cô bé nào thay tôi thơ thẩn bên dãy hành lang cũ, sẽ có cô bé nào mơ mộng thay tôi nhặt lá sân trường. Sẽ có cô bé nhảy tung tăng lên tầng cao nhất, viết một điều ước rồi thả xuống sân trường ngập đầy lá xà cừ khô úa, xao xác gió... Sẽ có cô bé thay tôi ước mơ, thay tôi chăm sóc cái cây bé xíu trong vườn trường, và hạnh phúc giống tôi khi thấy nó khôn lớn !

Cảm ơn cô bé ấy nhé, chị phải đi rồi... Vấn vương mãi, thiết tha mãi rồi cũng phải xa thôi...


Tạm biệt nhé,ký ức xưa cũ mà thân yêu, tạm biệt nhé, những nỗi đau,... giọt nước mắt và những niềm vui không bao giờ có thể hơn thế.
Read more…

Truyện ngắn: Tiếng giao mùa

08:18 |
Bạn đã bao giờ cảm thấy xót xa chưa? Hoặc thấy áy náy? Hoặc thấy mình sống ở trên cuộc đời này mà nghiễm nhiên sung sướng và may mắn hơn người khác nhưng lại không biết trân trọng là tội lỗi chưa?

***

Trời chuyển dần vào đông. Sáng sớm, ánh nắng không còn len qua rèm cửa vào đầu giường vờn nghịch những lọn tóc rối nữa mà thay cho đó là luồng không khí có mùi lành lạnh ngập tràn. Ở miền Bắc này, ai mà không biết cái hương vị của gió mùa nó như thế nào cơ chứ!

Một buổi sáng cuối tuần vừa lạnh vừa mưa, từng thớ thịt của tôi đang rung lên vì cái hơi ẩm ướt đầu mùa. Ưỡn ẹo mãi mới nhấc mặt ra khỏi đống chăn gối màu hồng lòe loẹt, tôi chậm chạp trườn xuống khỏi giường. Từ nhà vệ sinh bước ra tôi nhảy tót luôn vào phòng, vội vã tìm điều khiển bật điều hòa. Từ bé khả năng chịu lạnh của tôi đã rất kém.

Loay hoay mãi cũng lật được vài trang sách, nhẩm được vài từ ngắn ngủn. Một tai vểnh ra đang đón lấy tiếng rỉ rách của mưa xen kẽ một vài tiếng sấm nhỏ bên còn lại lắng nghe từng hơi thở khẽ khàng của gió. Tôi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài lớp kính của khung cửa sổ và ngước lên bầu trời xám xịt. Đầu óc vẩn vơ bay bổng giữa không trung.

"Ai đồng nhôm sắt vụn bán không.." Một tiếng giao lanh lảnh vang lên kéo tôi trở về với hiện tại. Những hạt mưa mỗi lúc một nặng hạt khiến tôi không nghĩ rằng còn bà đồng nát nào vẫn ngoan cố đi vào cái thời tiết oái oăm như vậy. Vì tôi nhớ không nhầm mưa rả rích từ đêm qua đến giờ vẫn không ngớt. Tôi là chúa thức khuya.

Tì hai khuỷu tay xuống bàn, tôi rướn mình thò đầu ra ngoài và nhìn xuống đường. Người phụ nữ gầy guộc đội chiếc nón lá ngả màu, vai khoác mảnh áo mưa hình chữ nhật màu xanh biển đậm bay phần phật trong gió. Đôi chân không ngừng đạp theo những vòng quay của trục bánh trên cái xe thống nhất đã han gỉ, siêu vẹo đi xuyên qua màn mưa giày đặc. Giây phút nhìn theo bóng lưng ấy tôi bị ám ảnh mãi không thôi.

Tuy gầy gò, nhỏ bé là thế nhưng biết ai rằng bà đồng nát lại đang mang trên mình cả một trách nhiệm lớn lao. Là trụ cột chính của gia đình, là chỗ dựa duy nhất của những đứa con thơ hay cũng có thể là một bà mẹ lầm lũi kiếm tiền để chạy chữa cầm cố bệnh tật cho chồng cho con.. Có hàng ngàn, hàng vạn hoàn cảnh nghiệt ngã và đau xót như thế trong cuộc sống đồng nghĩa với việc cũng đang có hàng ngàn, hàng vạn bà mẹ vào thời điểm mưa gió lạnh buốt này vẫn trầy trật lăn lộn kiếm từng đồng từng hào. Người phụ nữ mang danh từ Mẹ - tuy nhỏ bé với đất trời nhưng lại là cả một bầu trời vĩ đại với những đứa con.

Cụp mắt xuống bát cháo bên cạnh vẫn đang bốc lên hơi ấm nóng, tôi thấy mình thật thảm hại. Chỉ vì ghét cái thời tiết này mà tôi lười nhác không xuống ăn bữa sáng mẹ đã chuẩn bị để mẹ phải mang lên tận phòng, đặt ở đây, ngay trên cái bàn mà tôi đang ngồi đối diện với nó. Mẹ còn cẩn thận bỏ rau thơm riêng ra một bát con để lỡ tôi có không ăn được thì không phải gạt ra hay lúc cơn lên đôi khi lại bỏ luôn nguyên bát. Ấy thế mà, vừa rồi khi ngồi vào bàn tôi chỉ liếc qua một cái và vẫn để nó nguyên đó.

Bạn đã bao giờ cảm thấy xót xa chưa? Hoặc thấy áy náy? Hoặc thấy mình sống ở trên cuộc đời này mà nghiễm nhiên sung sướng và may mắn hơn người khác nhưng lại không biết trân trọng là tội lỗi chưa? Tôi thì có đấy. Ngay lúc này.

nguồn: truyenngan.com.vn
Read more…

Truyên ngắn: Gửi lại ngày hôm qua

08:26 |
Cô bé lúi húi một mình với mấy viên bi đủ màu sắc trong khoảnh sân ngập nắng ban trưa. Thỉnh thoảng lại chun mũi vì bắn không trúng.

- Này tiểu muội, lại chơi bắn bi à, đi đá banh không?
- A ! sư huynh, muội không đi đâu.
- Sao thế? Hôm trước còn đòi đi mà. Cậu bé xoa xoa mái tóc rối bù của cô bé, ánh nhìn quan tâm
- Cô bé chu miệng xinh xắn – không đi nữa - thằng Bình hâm bảo muội là con gái không cho muội đá banh.
- Tưởng gì, có sư huynh ai dám không cho muội đá, cậu bé vỗ ngực vẻ mặt ....
- Thôi, muội không thích bọn nó, sư huynh đi đi.
- Vậy không đi, thì vào nhà đi, nắng thế này con gái ra nắng bị đen đấy.
Nói rồi, cậu bé chạy vọt đi, không quên ngoái đầu lại dặn dò – buổi chiều ra bãi sân thả diều, sư huynh làm cho muội cây kiếm mới nhé.
Cậu bé đi rồi, cô bé cất những viên bi lăn lóc trên sân vào một lọ nhựa rồi chạy vào nhà tìm con diều cả tuần nay bị xếp xó. Nghĩ tới buổi chiều có cây kiếm mới trong lòng tràn ngập niềm vui.
Tuổi thơ ngập tràn, là những buổi rong ruổi triền đồi cùng cánh diều no gió; là những trò chơi không bao giờ biết chán; là những dỗi hờn trẻ con đến rồi đi chóng vánh.
- Sư huynh, buổi chiều đi hái sim nhé.-
- Hái cái gì, chiều nay sư huynh qua nhà thằng Cường bờm chơi rồi.
- Nhưng muội thích ăn sim mà, mai muội lại đi học rồi, đi nha sư huynh – cô lắc lắc cánh tay anh giọng ngọt ngào nhõng nhẽo.
- Nhìn cô nhõng nhẽo đáng yêu anh không nỡ từ chối nhưng nghĩ đến vụ cá cược bắn bi chiều nay anh lại không muốn bỏ - muội rủ Nhung đi đi, hôm khác sư huynh dẫn muội đi.
- Muội rủ rồi, Nhung bảo trời nắng không đi.
- Đấy – anh gõ nhẹ vào trán cô - người ta con gái trời nắng thì ở nhà, ai như muội cứ như con trai suốt ngày chạy ngoài nắng thế, đen thui hết cả rồi, chẳng dễ thương chút nào.
- Hứ! đen thì đã sao. Muội vẫn còn trắng hơn sư huynh đấy. Cô xụ mặt, hai má phúng phính dỗi hờn.
- Được rồi, tiểu muội dễ thương nhất, về nhà đi, trưa nắng lát mẹ mắng lại khóc nhè.
- Muội không thèm chơi với sư huynh nữa, sư huynh không dẫn muội đi hái sim – Nói rồi cô xoay ngược cái nón lưỡi trai đỏ chót quay lưng chạy một mạch về nhà. Anh gãi đầu - Đúng là con gái, lại dỗi rồi.
- Sao bảo làm cho sư huynh màu đen, giờ biến thành màu trắng rồi. Anh quơ chiếc khăn len trước mặt cô bày ra vẻ mặt khó hiểu.
- Muội thấy màu trắng rất đẹp mà, rất hợp với sư huynh nữa. Cô cười nheo đôi mắt trong veo sau cặp kính cận, tay xoa xoa hai bên má vì lạnh.
- Con trai thì phải màu đen nó mới cá tính. Ai lại cái gì cũng màu trắng như con gái.
- Thì muội là con gái mà, khăn len là do muội làm, muội có quyền chọn màu, sư huynh không thích thì trả đây. Hứ! cô lầm bầm đã mất công làm còn bị chê
- Muội cũng là con gái... còn chưa kịp nói hết câu, anh đã phải ôm bụng, mặt nhăn nhó vì đau. Cô vẫn lườm anh bằng đôi mắt của phù thủy ác ma ( đây là do anh nói) sau khi tặng anh một "chưởng" vào bụng.
- Thôi, thôi, sư huynh xin lỗi phù thủy muội muội, đây là chiếc khăn len đẹp nhất mà sư huynh có (vì trước đây anh làm gì có chiếc khăn nào đâu). Lạnh quá, sắp chết cóng rồi nè, hay là muốn tự tay quàng khăn giúp sư huynh - Nhìn bộ mặt nham nhở vô đối của anh, cô lầm bầm gì đó, cuối cùng vẫn giúp anh quàng khăn quanh cổ.
- Lên xe đi - anh khẽ nhắc - lát nữa ra Bảo Lộc muộn không kịp xem pháo hoa lại khóc nhè xấu lắm.
Anh quàng khăn do cô tự tay làm trong lòng chỉ duy một cảm xúc hạnh phúc ngập tràn. Khuôn mặt cười tươi rạng rỡ. Anh rất thích được ngồi bên cô cùng ngắm pháo hoa đón giao thừa, nghe cô luyên thuyên kể chuyện trên trời dưới đất, về lớp học và những cậu bạn của cô; được nhìn thấy cô reo cười vui tươi khi chùm pháo hoa đầu tiên phát sáng trên bầu trời, đôi mắt cô trong veo hồn nhiên chẳng thay đổi.
Cô ngồi sau xe anh, khẽ vòng tay ôm anh nói thầm: "trời lạnh thế này có người ôm thật là thích". Giao thừa mỗi năm cô đều cùng anh ra bờ hồ Bảo Lộc xem bắn pháo hoa. Chẳng biết từ khi nào đã thành thói quen như thế, cô chẳng còn phân biệt được, cô yêu cái lạnh bên bờ hồ đêm giao thừa, yêu những chùm pháo rực rỡ đón năm mới hay yêu cảm giác yên bình bên cạnh anh giữa biển người đợi chờ khoảnh khắc giao mùa này.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Chị ơi , cho e một cà phê đen đá không đường và một café sữa – vừa bước vào quán quen thuộc cô liền gọi thức uống yêu thích, không quên gọi luôn cho người bên cạnh.
- Lại café đen, không sợ nổi mụn à?
- Nổi thì cũng nổi rồi còn sợ gì nữa. cô cười cười ra vẻ không quan tâm rồi tìm bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống. Anh cũng đi theo sau cô ngồi vào ghế đối diện, quan tâm hỏi – không lạnh sao mà ngồi ngay cửa sổ?
- Cô không trả lời chỉ xao xoa hai tay.
- Đổi bàn, vào trong kia ngồi – anh đứng dậy định đi vào
- Không! Cô phồng má bướng bỉnh lắc đầu như trẻ con, muội thích ngồi gần cửa sổ. Cô nhắm mắt hít một hơi dài tận hưởng làn gió lạnh lướt qua rồi nhìn anh cười hì hì - ở Sài Gòn nóng lắm, hiếm khi được về phải tranh thủ tận hưởng cái lạnh của gió núi chứ.
- Anh không nói gì chầm chậm ngồi xuống. Chị phục vụ mang café ra mỉm cười – lâu quá mới thấy về uống café ở đây, bị anh nào ở Sài Gòn giữ chân phải không? Rồi liếc nhìn qua anh – e không về là có người buồn tương tư đấy.
- Chị cứ trêu em, nào có ai chứ. Cô cười tươi đáp lại.
- Có mà trêu, hai đứa uống ngon miệng nhé, chị còn khách bên kia.
- Cô cười với chị rồi như chợt nhớ ra điều gì, quay qua nhìn anh chăm chú.
- Nhìn gì, sư huynh đẹp trai quá hả? bị cô nhìn như vậy, anh hơi bối rối
- Sư huynh của muội đúng là đẹp trai nha, mà sao mãi không thấy giới thiệu tẩu tẩu với muội nè? Cô đẩy đẩy gọng kính ra vẻ chăm chú đợi nghe anh trả lời.
Nụ cười trên môi anh gượng gạo. Anh nhìn cô như thể muốn kiếm tìm một điều gì đó ẩn sau cặp kính cận kia. Tình cảm của anh lẽ nào cô không biết. đây không phải lần đầu tiên cô hỏi anh câu này. Cô thật sự không có tình cảm gì với anh hơn một người anh trai ư?
Hồi ức vốn chỉ nên cất giữ những gì đẹp nhất. Thời gian như nước chảy. Anh và cô bên nhau cùng lớn lên, cùng trải qua thời thơ ấu đẹp đẽ, cùng đi qua năm tháng tươi đẹp thời niên thiếu, cùng bước những bước chân trưởng thành đầu tiên.
***
Anh.
Từ khi hiểu chuyện đã có cô bé hàng xóm tiểu muội nhỏ hơn anh một tuổi suốt ngày ríu rít đi theo anh, gọi anh là sư huynh. Ban đầu nghe cũng thật lạ nhưng rồi cũng quen tai, chẳng biết từ đâu cô gọi anh như thế. Phải rồi, cô mê phim kiếm hiệp mà, còn đòi anh gọt kiếm gỗ để làm nữ hiệp. Anh nhớ lại khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng nhăn nhó vì những buổi trưa nắng cùng anh bắn bi, thả diều, đá banh... cô bé hiếu động, hoạt bát hơn anh rất nhiều. Khi ấy anh đã tự xem mình là một người anh trai có trách nhiệm chăm sóc cô, và còn thấy tự hào vì cô em gái này.
Ngày cô vào lớp 6, cô nói sẽ ra thị trấn học trường nội trú, mỗi cuối tuần mới về chơi với anh, anh còn bĩu môi bảo "tiểu muội đi thì sư huynh không sợ bị ai làm phiền rồi", cô giận dỗi không thèm nói chuyện với anh cả tuần. Anh bắt đầu thấy nhớ cô bé tiểu muội, không biết đi học có bị ai bắt nạt không rồi lại tự nhắc mình, cô hoạt bát, đáng yêu như thế, chắc ai cũng yêu quý. Anh mong ngày cuối tuần thật mau để cô về chơi cùng anh. Cũng thật lạ, mấy đứa con gái trong xóm thì toàn chơi nhảy dây, búng thun, còn cô lại suốt ngày đòi theo anh bắn bi, đá banh. Tuy vậy, cô thật sự bắn bi rất giỏi, cô có cả rổ bi mà thằng con trai nào chơi bi hồi ấy cũng muốn có. Nhìn cô lăng xăng trên sân cùng đám con trai, chẳng ai nói cô là con gái. Anh thích cô vì cô rất ít khóc nhè như mấy đứa con gái khác, cô cũng rất cứng đầu, nhất định không chịu rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người khác, mặc dù thỉnh thoảng anh bắt gặp cô khóc một mình khi bon con trai trong xóm bắt nạt nhưng khi vừa nhìn thấy anh là cô lại cười như chưa có gì xảy ra. Anh mong những mùa hè kéo dài để cùng cô hái sim, thả diều. Mùa sim chín tím cả ngọn đồi đẹp như đôi mắt cô. Cô từng nói cô yêu màu tím nhất nên những cánh diều của cô cũng đậm sắc tím.
Ngày nhỏ vô tư chẳng đếm thời gian, những tưởng lên lớp 10 cô sẽ thi vào trường anh đang học ở huyện, cô và anh có thể cùng nhau đi học, mỗi ngày đều gặp cô. Nhưng cô lại chọn Đà Lạt cách xa hàng trăm cây số làm điểm đến. Cô đã trở thành cô gái nhỏ bớt đi vài phần tinh nghịch, thêm một chút ngây thơ của các cô gái mới lớn, duy chỉ có mái tóc dài đen láy không đổi. Đà lạt thơ mộng, xinh đẹp cuốn cô đi. Mỗi tháng cô chỉ về một lần, có lần về cũng không gặp anh. Mẹ mua cho cô điện thoại, cô cũng không nói cho anh biết số điện thoại của cô, nếu không phải Bình hâm nói thì anh cũng không biết số của cô. Anh bắt đầu thấy nhớ cô nhiều hơn. Mỗi lần cô về đều đòi anh dẫn đi chơi. Cô kể chuyện về Đà Lạt đẹp và mộng mơ, cô khoe đang học đan len, khi nào về nghỉ tết sẽ đan cho anh 1 chiếc. Anh vui và chờ đợi. Tình cảm trong anh lớn dần cùng những ngày vắng cô. Chẳng biết từ khi nào anh đã không còn xem cô là em gái, anh muốn trong tim cô, anh ở một vị trí khác, vị trí chỉ có một không thể thay thế. Những cảm xúc tuổi học trò đẹp đẽ mà thanh khiết thành hình rồi không thể chối bỏ. Anh chỉ mong cô luôn vui cười khi nhìn thấy anh, luôn ríu rít kể chuyện vô tư như thế, chỉ mong cứ bên cô như vậy. Giao thừa năm đó, khi cô tặng anh chiếc khăn quàng cổ tự tay cô làm, anh đã hạnh phúc biết bao, cô chưa bao giờ tặng quà cho ai, càng sẽ không tự tay mình làm nhưng cô lại tự tay đan khăn cho anh, anh không vui, không hạnh phúc sao được. Ngày đó anh đã rất muốn nói với cô rằng anh đã yêu cô rồi. Nhưng đôi mắt trong veo của cô nhìn anh khiến anh không thể mở lời, anh không muốn màu mắt ấy sẽ đổi sắc u buồn, không muốn đánh rơi nụ cười rạng rỡ như nắng hè kia. Anh chọn cách âm thầm nuôi dưỡng tình cảm của mình, mang sự chân thành lặng lẽ theo bên cô.
Nhưng cánh cổng đại học lại đưa cô đi càng xa anh. Cô từ xóm nhỏ, đi qua thị trấn quen thuộc, rời nhà đến với Đà Lạt thơ mộng. Giờ đây, bước chân cô bỏ lại anh để đến với Sài Gòn phồn hoa, nơi cô có thể theo đuổi ước mơ của mình. Còn anh vẫn ở lại nơi đã lưu giữ tất cả kỷ niệm của cô và anh. Cô vẫn là cô gái nhỏ ưa tung tăng khắp nơi, chẳng chịu dừng chân vương vấn chốn nào. Cô càng ít về nhà hơn. Có lẽ bởi đường xa, cũng có lẽ bởi Sài Gòn đã níu chân cô. Bản tính cô yêu thích náo nhiệt, thích các hoạt động, Sài Gòn có lẽ thích hợp với cô. Cô thích bay nhảy tự do nên cô cứ đi. Anh vẫn lặng lẽ mang theo nỗi nhớ về cô, vẫn thường xuyên giữ liên lạc qua điện thoại và mong đợi mỗi dịp lễ được nghỉ cô lại về gặp anh. Anh không biết, tình yêu anh dành cho cô bé tiểu muội xinh xắn năm nào đã đã in sâu đến thế. Anh để cô đi, để cô đi với những ước mơ, những dự định không có anh trong đó. Anh không thể hay anh không dám níu chân cô. Anh sợ sẽ làm gãy đôi cánh yêu tự do kia. Anh trở về với nhớ thương, với âm thầm, chờ đợi, tình yêu này của anh chỉ có thể lặng lẽ đi bên cô, có thể cô hiểu tình cảm của anh vì cô là cô gái khá tinh tế, có thể cô không hiểu tình cảm của anh vì cô vô tư như thế. Nhưng có một điều anh hiểu rõ, cô xem anh là anh trai.
***
Cô.
Cô có tuổi thơ tươi đẹp trải dài trên những vạt nắng chiều cùng lũ bạn. Có cậu bé hàng xóm cùng rong ruổi tháng ngày. Chẳng biết từ khi nào hình ảnh cậu bé ấy trở thành biểu trượng tuổi thơ của cô, mỗi một kỷ niệm đều không vắng bóng dáng của cậu. cứ cho rằng có thể mãi như thế. Cô bé thích cái cách cậu bé cốc đầu hay véo má cô mỗi khi cô dỗi hờn đòi đi chơi cùng cậu, thích cả nụ cười tươi rói, mà cô cho là đẹp nhất.
Cô rất thích gọi anh là sư huynh, và cách gọi đó vẫn theo cô đến giờ. Cô thích phim cổ trang, thích giả làm nữ hiêp, mà anh lại là người chiều theo cô, hay làm cho cô những thanh kiếm gỗ rất đẹp, vì thế cô luôn gọi anh là sư huynh. Thỉnh thoảng anh hay thắc mắc nhưng rồi cũng hùa theo gọi cô là tiểu muội. Cô thích cái cách anh gọi cô là tiểu muội, cho rằng đó là điều đặc biệt của riêng cô và anh.
Ngày cô vào cấp 2, cô muốn hoc cùng trường với anh. Nhưng xóm nhỏ quen thuộc không giữ nổi cô, thị trấn ồn ào với bao điều mới lạ thu hút cô, cô đã ngay lập tức gật đầu khi mẹ hỏi có muốn học trường nội trú ngoài thị trấn. Lần đầu cô xa nhà cũng là lần đầu cô rời khỏi anh đến với thế giới riêng của mình. Với tính cách hiếu động, ham vui, cô nhanh chóng hòa mình vào cùng trường lớp mới, bạn mới. Cô lại nhớ tới anh, cô không ở nhà anh có tìm một cô hàng xóm mới làm tiểu muội hay không? Cô mong những cuối tuần về cùng anh bắt dế, bắn bi. Cô mong mỗi mùa hè về, để cùng anh in dấu chân trên đồi sim rực tím chân trời.
Nhưng rồi, đến cả những viên bi long lanh, đồi sim tím rực cũng không níu nổi cô, cô lại cách xa anh hơn về địa lý. Cô yêu Đà Lạt qua những trang báo, qua lời kể của bạn bè. Cô đến với Đà Lạt mang theo nhiệm vụ hoàn thành ba năm học phổ thông. Đà Lạt không làm cô thất vọng. Mà thật lạ! Một cô gái hoạt bát như cô lại yêu đến vô cùng cái bình yên lành lạnh của nơi đây. Ngày đi, tháng đến, cô đã không còn là cô bé rong ruổi với nắng hôm nào. Cô bắt đầu nghĩ đến những dự định xa hơn, bắt đầu có những cảm xúc như bao cô gái ở tuổi cô. Cô có những cậu bạn ở trường, ở lớp, đôi lần cô nghĩ đến anh nhưng rồi cũng nhanh chóng gạt đi bằng ý nghĩ – mình là em gái, là tiểu muội của sư huynh đấy. Cô mơ hồ nhận thấy anh hơi khác trước, điều mà cô vừa vui, vừa lo: anh thích cô.
Rồi bận rộn với những dự tính tương lai, với những ước mơ đang đợi phía trước, cô nhanh chóng quên đi những mơ hồ ấy. Cổng trường đại học vô tình khiến cô càng xa anh. Sài Gòn nhộn nhịp là nơi cô muốn thực hiện ước mơ của mình. Cô bắt đầu nhớ anh nhiều hơn, bắt đầu nghĩ đến những cảm xúc về anh. Đã không còn mơ hồ, cô nhận ra điều mà cô vẫn luôn cố tình không chịu hiểu: anh yêu cô. Còn cô? Cô không biết tình cảm của cô là gì. Cô là người dễ thích, dễ chán. Cô thích anh là thật nhưng có lẽ không phải là yêu. Mà có lẽ còn hơn cả thích, cô không biết nên gọi tên cảm xúc này là gì... Cô cũng từng thích vài cậu bạn ở trường nhưng luôn hiểu rõ chỉ là thích rồi cũng nhanh chóng đi qua. Nhưng với anh, cô không biết đối mặt thế nào. Cô sợ sẽ vô tình vỡ tan những kỷ niệm đã có, sợ mất đi anh. Vì tình yêu luôn khó nắm giữ khiến cô e ngại. Cô chọn cách im lặng, vờ như không biết. Anh cũng vẫn lặng lẽ như trước. Đôi lúc cô nghĩ "sao anh cứ mãi âm thầm, nếu anh có thể nói ra, biết đâu cô đã can đảm một lần với tình cảm này". Cô có một vài mối quan hệ ở trường nhưng không nghiêm túc, cô tự cho mình cái quyền rong chơi cới cảm xúc. Vì cô biết, mỏi mệt rồi trở về vẫn còn anh đứng đợi cô. Cô biết mình tàn nhẫn với tình cảm của anh. Cô vẫn đóng tròn vai cô tiểu muội được anh yêu thương.
***
Nhưng cô đã sai và cả anh cũng vậy.
Anh bỏ lỡ cô vì luôn cho rằng mình sẽ cản bước cô đến với bầu trời rộng lớn, vì sợ rằng mình không đủ sức níu giữ cô ở lại.
Cô đã sai vì sự cố chấp đến vô tình. Cô không nên mang yêu thương của anh làm phép thử. Không nên biến sự chờ đợi của anh trở thành lý do để cô đi quá xa.
- Sư huynh, tháng sau đám cưới à?
- ừ! Tiểu muội nhất định phải về nhé.
- Muội không biết được, công việc của muội bận rộn lắm.
- Tiểu muội không về sư huynh sẽ rất buồn, không phải muội rất muốn thấy mặt chị dâu sao, sư huynh vất vả lắm mới tìm được chị đâu cho muội đấy.
- Muội sẽ sắp xếp công việc. Sư huynh nhất định phải hạnh phúc nhé!
***
"Sư huynh không biết rằng, sư huynh thật sự rất quan trọng trong lòng tiểu muội. dù không phải tình yêu thì cũng đã không ai có thể thay thế".
"Tiểu muội có biết rằng, sư huynh chưa bao giờ cảm thấy bao năm chờ đợi là lãng phí. Chỉ cần quay đầu lại một lần, tiểu muội sẽ thấy sư huynh vẫn đứng đây. Nhưng..."

nguồn: truyenngan.com.vn
Read more…

Truyện ngắn: Viết tiếp yêu thương

16:51 |
"Chúng ta rồi sẽ gặp được hai người: Một người đến khiến thời gian trở nên đẹp đẽ, một người ở lại xoa dịu đi năm tháng"...

***
1.

Tháng chín về, mùa thu hanh hao, thời tiết bỗng trở thành cô nàng đỏng đảnh. Lúc se lạnh, lúc thì thầm những cơn mưa phùn, lúc lại hanh vàng gắt gao... Cô không thích mùa thu. Bởi vì nó quá dỗi ích kỉ và đỏng đảnh, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy. Cô thấy dường như mùa thu chưa bao giờ dành cho mình.



Cô có thói quen dậy sớm. Việc đầu tiên là đi đến khung cửa sổ màu xanh lam cũ kĩ. Vén bức màn che chắn thế giới của cô và thế giới bên ngoài kia ra. Sau đó chọn một bộ quần áo thoải mái nhất, xinh xắn nhất, phù hợp nhất. Kiêu hãnh bước ra ngoài.

Hôm nay trời nắng đẹp.

Cái ánh nắng ấm áp bình dị khiến tim cô nhói lại một nhịp. Lâu lắm rồi mới thấy mùa thu bình yên như thế, dường như nó đã chán ghét việc khiêu chiến với cô mỗi ngày. Thở nhè nhẹ một hơi, cô đi vào trong phòng tắm. Buông rũ mái tóc đen dày ngang vai xuống làn nước ấm, cảm giác vô cùng dễ chịu. Cô thích cái nắng sớm ngọt ngào của mùa thu. Ấm áp, nhẹ nhàng và tinh khôi. Khoảnh khắc đó dễ làm cho cô trở nên lười biếng. Chỉ muốn ngồi một mình yên lặng bên khung cửa sổ cũ kĩ, bỏ quên thời gian đang trôi đi, bỏ quên mình cần phải làm gì... Khoảnh khắc mà cô đã kiếm tìm suốt mấy mùa thu trôi qua đằng đẵng.

- Sao lại ngồi đây?

Anh vừa ngọt ngào hỏi cô vừa trách móc. Chẳng biết anh đã cầm trên tay chiếc khăn khô từ bao giờ, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc đang ướt sũng lấm tấm cả một bờ vai áo. Anh "hừ" nhẹ một tiếng trong cổ họng, yên lặng lau tóc cho cô. Cô cũng lặng yên ngã vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái nhất, thản nhiên cho anh lau tóc. Mùi trà mộc thoảng thoảng trên người anh lẫn trong vị gió chớm thu khiến cô khoan khoái. Bỗng nhiên vô thức mỉm cười.

- Em cười cái gì? Máy sấy để ở đâu?

- Trong ngăn bàn đằng kia - Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía chiếc bàn trong góc phòng mình.

Anh không nói gì, xoay người đến bên chiếc bàn kia, nhẹ nhàng mở ngăn kéo.

Mọi người đều nói ngăn kéo và tủ là thế giới riêng của mỗi người phụ nữ, nó chứa đựng những điều kín kẽ thuộc về thế giới riêng của mỗi cô gái mà không ai có thể chạm vào. Và cô cũng không ngoại lệ. Trong ngăn tủ đầy ắp những món đồ linh tinh tiểu tiết được cô sắp xếp gọn gàng. Cô là người rất cẩn thận tỉ mỉ, thích sạch sẽ. Không phải cư nhiên cô cho phép anh chạm vào đồ của mình, hẳn là đã có một sự tin tưởng. Khi bàn tay chạm vào chiếc máy sấy, bỗng nhiên anh đảo mắt, chú ý tới chiếc hộp vuông vắn màu đỏ mận đặt ngay bên cạnh. Sự tò mò xâm chiếm ý thức, anh đặt chiếc máy sấy xuống. Dịch chuyển bàn tay sang chiếc hộp màu đỏ kia, không ngăn nổi sự tò mò mà lén lút mở ra.

Đó là một chiếc đồng hồ nam, màu bạc. Trông rất sang trọng.

Anh biết nó không phải là thứ dành cho mình.

Cô đứng bên cạnh anh từ bao giờ, đôi môi mềm mại đỏ mọng mang theo nụ cười bỗng nhiên tắt ngấm. Ánh mắt hiện lên một tia giận dữ, rồi bỗng nhiên trùng xuống, run rẩy. Thấy cô không vui, bàn tay anh nhanh chóng đặt chiếc hộp về chỗ cũ, lấy chiếc máy sấy ra rồi khóa ngăn kéo lại. Anh biết ở đâu đó trong ngóc ngách của trái tim cô, có một nơi nào đó đang thương tổn. Đó không phải là vết thương dễ bị xóa nhòa theo thời gian. Càng không phải thứ nói buông bỏ là buông bỏ được. Chỉ có thế cố gắng không chạm tới, và chờ đợi. Giống như anh đã chờ đợi rất lâu rất lâu để cô chấp nhận anh, để anh từ từ len lỏi vào cuộc sống của cô. Rồi giờ lại chờ đợi một ngày nào đó cô đủ can đảm bỏ qua mọi vướng bận trong lòng mình, nhẹ lòng cất kí ức đó vào ngăn tủ được khóa kỹ. Cho bản thân một cơ hội yêu thêm lần nữa.

Năm phút trôi qua như dài cả thế kỷ. Cô vẫn ngồi trước khung cửa sổ, ánh nắng chiếu sáng len lỏi qua ngập cả gian phòng, có tiếng máy sấy kêu rì rì bên tai cô. Cảm giác rất an lòng. Từ lúc nào mà cô đã cho rằng có anh bên cạnh là điều hiển nhiên như vậy? Anh cứ lặng lẽ đi bên cạnh cô. Đau đớn chịu đựng những đớn đau của cô. Quan tâm cô, chờ đợi cô một cách nhẫn nại.

Khi tiếng máy sấy ngừng kêu, trả không gian trở về nơi yên lặng. Chỉ có tiếng thở đều đều của anh và của cô. Dường như hành động của anh nào cũng trở nên thừa thãi, câu nói nào cũng trở thành gượng gạo. Bỗng nhiên cô ngập ngừng lên tiếng:

- Anh ấy từng là ước mơ của em!

2.

Dòng thời gian quay ngược về khoảng thời gian đó. Mùa thu năm ấy, cô 18 tuổi. Trở thành cô sinh viên năm nhất khoa tiếng Pháp. Cái tuổi mà người con gái nào cũng xinh đẹp nhất, ngây thơ nhất, đáng yêu và đáng được yêu nhất. Cô cũng cho là vậy. Anh là người Pháp lai Việt, anh có đôi mắt màu nâu cương nghị sâu thăm thẳm. Dáng người từng trải cao lớn đến mức khiến cô nghĩ rằng chỉ cần tựa vào vai anh, mọi khó khăn trên đời này đều trở thành bé xíu. Cô không còn nhớ cô và anh đã quen nhau như thế nào, nhưng cô luôn nhớ khoảnh khắc mà tim mình bị đập loạn một nhịp khi anh nói với cô rằng "anh yêu Việt Nam, yêu thành phố này, và em". giọng nói thâm trầm ấm áp của anh từng chút, từng chút một đi thẳng vào trái tim cô, không cho cô cơ hội cự tuyệt. Thế là cô yêu anh. Yêu một chàng trai ở nửa vòng tròn quả đất kia, qua vài lần gặp gỡ, vài cuộc nói chuyện. Tình cảm của hai con người vốn từng sống cách xa nhau hàng vạn ki-lô-mét bỗng nhiên cứ thế mà xích gần lại.

Cô gọi anh là Mắt Nâu.

Bởi vì Mắt Nâu có đôi mắt rất đẹp. Cô có thói quen tìm hiểu một người thông qua đôi mắt. Bởi cô từng học qua môn tâm lý học. Khi muốn biết chính xác những gì đối phương nghĩ, thái độ mà đối phương không muốn thể hiện, hãy nhìn kỹ đôi mắt của họ. Tuy nhiên cô chưa bao giờ đoán được ý nghĩ của Mắt Nâu trong đôi mắt anh một lần nào cả, hoặc có lẽ cô chưa có đủ khả năng đó. Đôi mắt của anh lúc nào cũng điềm tĩnh, cứng rắn và ấm áp. Dần dần cô phát hiện ra bản thân mình luôn khao khát được tìm hiểu anh, quan tâm anh, theo dõi anh. Cô thích cách anh cười, cách anh nhíu mày, cách anh mặc một chiếc áo sơ mi rồi bảo cô cho chọn tùy ý một chiếc cà-vạt, thích cách anh quát cô rằng :"em ngủ sớm đi". Cô thích... Có lẽ khi thật sự yêu thương một người nào đó, mọi thứ xung quanh họ đều trở nên đẹp đẽ đến lạ lùng.

Thế rồi mùa nối mùa cứ thế qua đi, lại một mùa thu nữa bước đến gõ cửa.

Tháng tám, bầu trời trở nên trong xanh lạ lùng. Mùa thu nồng nàn vỗ nhẹ vào vai cô, có tia nắng sớm len lỏi qua khung cửa sổ. Hôm đó là ngày 14 tháng 8, cô mặc chiếc váy voan màu đỏ cam, mái tóc xoăn dày xõa nhẹ qua đôi vai gầy. Giống như một bông hoa hướng dương rực rỡ dưới nắng thu ngọt ngào. Có một vòng tay ấm khe khẽ ôm cô từ phía sau, hơi thở thâm trầm phả vào gáy, vô cùng ấm áp. Cô quay mặt lại, hai tay ôm lấy anh gắt gao, cọ cọ mũi mình vào lồng ngực vững chãi của anh. Chờ đợi câu trách móc kèm theo cái nhăn mặt đáng yêu của anh như mọi ngày: "sao em dậy sớm thế?", "không được gội đầu buổi sáng"... Những lúc như thế, cô thường chun chun mũi, làm nũng với anh, rồi hai người thường kể những câu chuyện ngớ ngẩn không đầu không đuôi, nói với nhau bằng thứ tiếng nửa Anh, nửa Pháp, nửa Việt. Đôi khi cả cô lẫn anh đều không hiểu rõ đối phương muốn nói gì, nhưng cứ nhìn vào mắt nhau rồi cả hai cùng phá lên cười.

- Anh yêu em, Lam - Có giọng nói ấm áp bằng tiếng Việt của ai đó còn ấm hơn cả nắng thu của ngày hôm ấy vang lên.

Cô bất ngờ, sửng sốt, hạnh phúc, rồi khóc lên. Giây phút chàng trai mà bạn yêu thương nói yêu bạn bằng cách mà bạn đã luôn ao ước. Giống như nàng Công Chúa chờ đợi chàng Hoàng Tử chạy đến bên, nắm lấy tay nàng, trao cho nàng tình yêu mà nàng hằng ao ước. Cách mà một chàng trai sống ở bên kia vòng tròn của trái đất nói yêu bạn bằng-thứ-ngôn-ngữ mà bạn nghe hằng ngày từ bất kì ai, bất cứ nơi đâu cũng có, nhưng với anh ấy thì không. Cô đã nghe Mắt Nâu nói cả trăm lần bằng thứ tiếng Pháp tròn trịa của anh rằng: "Je t' aime, Lam". Và cả ngàn lần cô hỏi anh từ đấy tiếng Việt nói thế nào. Anh đều lắc đầu bảo từ đấy nghĩa Việt Nam trang trọng hơn nhiều, không thể tùy tiện nói. Lúc đó, cô thường nhìn chằm chằm vào mắt anh, đoán xem anh đang nghĩ gì, nhưng lần nào cũng đều thất bại.

3.

Giữa tháng chín, thời tiết bắt đầu se se lạnh, nhất là càng về đêm. Bên ngoài, mùi hoa sữa thơm nồng nàn đuổi theo sau lưng cô trên con phố nhỏ. Cô nắm lấy chiếc hộp vuông vắn màu đỏ mận trên tay, không giấu nổi niềm vui trong lòng. Cô mua cho anh một chiếc đồng hồ. Bởi cô để ý rằng chiếc đồng hồ trên tay anh đã cũ kỹ, mặt đồng hồ chi chít những vết xước mờ nhạt, không còn nhìn rõ nữa. Cầm trên tay chiếc đồng hồ vừa mới mua, cô tự hỏi rằng anh có thích nó không? Rồi tưởng tượng anh sẽ thế nào khi nhìn thấy nó. Niềm vui cứ miên man theo cô tận giấc ngủ, không gian cứ lạnh căm căm, mà lòng cô lại ấm áp vô cùng.

Lần đầu tiên cô cảm nhận tình yêu đẹp đẽ đến thế, mong chờ đến thế. Khiến cô bất chấp tất cả, rằng anh là ai, làm gì, đến từ nơi đâu, cô không còn quan tâm nữa. Chỉ cần yêu thôi, là đủ. Nhưng cô biết rằng, ngay từ giây phút đánh cược với yêu thương thì cô đã chấp nhận rằng sẽ có một ngày mình là người thua cuộc. Đó là khi tay cô nắm chặt chiếc túi xách màu nâu, bên trong đựng chiếc hộp vuông màu đỏ mận kia, lắng nghe Mắt Nâu kể về nửa vòng tròn bên kia của anh. Ở đó anh có gia đình của mình, có bạn bè, người thân... Và có một người đang chờ anh. Ở nơi ấy - Anh có một cuộc sống đẹp đẽ, một nơi anh thật sự thuộc về...

Và rồi cô khóc, ôm lấy anh gắt gao, níu lấy tay anh. Cô biết sẽ có một ngày như thế, một ngày anh sẽ bất lình thình rời xa cô, bỏ quên cô. Nhưng tình yêu có thể ích kỷ hơn được không, khi ta muốn níu giữ người mình yêu thương ở lại?

- Tại sao? - Cô ngước mắt lên hỏi anh.

...

Anh không trả lời. Anh đang do dự, ánh mắt anh nói lên điều đó. Cô bông muốn níu kéo, bỗng muốn tham lam, cô nắm chặt gấu tay áo anh, có biết bao lời nói trong tâm trí cô muốn phát ra để kéo anh ở lại. Nhưng mọi thứ trở nên câm lặng khi cô nhìn kỹ chiếc đồng hồ trên tay anh, chiếc đồng hồ cũ kỹ, dường như anh chưa tháo ra bao giờ.

- Của chị ấy tặng phải không?

Cô thôi khóc, bởi có một sự thật còn đau đớn hơn, không còn lí do nào khiến người bỏ ta đi khiến ta đau khổ hơn nữa. Mắt nâu bối rối nhìn cô, rồi anh nói: "Anh xin lỗi". Một câu nói bằng tiếng Việt, tròn trịa, rõ ràng. Cứ như đối phương đã luyện tập từ rất lâu rồi.

- Anh xin lỗi, anh...

- Không cần nói nữa, em hiểu.

Cô hiểu rằng anh yêu cô, rằng chuyện của chúng ta là một chuyện tình. Nhưng đó là một câu chuyện có quá nhiều chữ "nhưng" xen kẽ. Đó không phải tình yêu mà anh có thể cho riêng một mình cô. Rằng cô chỉ là người anh thương trong thành phố này, chỉ riêng thành phố này thôi. Đi đến nơi khác, tình yêu ấy vốn dĩ không tồn tại...

Thế rồi anh rời bỏ cô.

Tình yêu rời bỏ cô.

Mùa thu xinh đẹp cũng rời bỏ cô.

Chỉ còn lại mùa lạnh giá với những màn đêm đơn độc. Trong nhà, nỗi nhớ có mặt ở khắp nơi, trên bàn, trong bếp, bên cửa sổ... Cô đem tất cả những yêu thương gói gọn lại trong một ngăn kéo, gói cả chiếc đồng hồ đang nằm lạnh lẽo trong túi xách kia.

Tình yêu, cơ bản là rất phức tạp. Chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ yêu thương, hay đơn giản là một lời nói đã khiến ta rung động cả đời không quên. Nhắm mắt lại, cứ ngỡ rằng đó là điểm dừng duy nhất của chính mình, nhưng mở mắt ra thì mọi thứ đã quay về điểm bắt đầu. Anh không phải chàng Hoàng Tử, cô cũng không phải là nàng Công Chúa. Anh và cô chỉ là cùng nhau bước trên một đoạn đường, cuối cùng thì anh cũng rẽ ngang, còn cô vẫn phải đi tiếp, chỉ là bước tiếp một mình. Thế rồi cô lao đầu vào học, lao đầu vào làm việc, làm bất cứ thứ gì có thể khiến cô bận rộn hơn, bận rộn tới mức chỉ thở thôi cũng trở nên keo kiệt...

4.

"Chúng ta rồi sẽ gặp được hai người: Một người đến khiến thời gian trở nên đẹp đẽ, một người ở lại xoa dịu đi năm tháng" - Cô đã đọc ở đâu đó như vậy.

Có không biết bao nhiêu lần cô đã từng tự hỏi mình rằng không biết bao lâu thì cô mới quên được Mắt Nâu, đến bao lâu thì nỗi nhớ mới thôi không day dứt, đến bao lâu thì bầu trời mới trở lại trong xanh, đến bao lâu thì nước mắt thôi chảy dài sau những cơn mơ giữa đêm tối, đến bao lâu thì nụ cười mới có thể trở lại trên môi?

Thế rồi một ngày Khang đến, giống như chiếc dù che chắn cho cô khỏi những ngày xám xịt u ám. Anh không phải là chàng trai lãng mạn, không có đôi mắt nâu lãng tử, không có bờ vai cao lớn thâm trầm giống như một người dày dặn từng trải, nhưng anh là người ở bên cạnh cô khi cô mệt mỏi nhất, khó khăn nhất, yếu đuối nhất. Khiến cô an yên.

Cô vẫn tự hỏi rằng có phải cô yêu anh không?

Thật buồn cười khi cô phát hiện ra rằng dường như cô thật sự không biết "yêu" là gì. Bởi cảm xúc cô dành cho Khang rất đặc biệt. Yêu, mà cũng không phải. Có cái gì đó rất khó gọi tên mà chính cô cũng không lý giải nổi. Khang nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của cô, kéo cô ra khỏi sự rơi tự do ấy, cứu rỗi linh hồn đang mỏi mệt trong cuồng quay cuộc đời. Cô biết những gì anh làm cho mình nhưng lại không biết phải làm gì cho anh. Cô không cự tuyệt anh, cũng không hẳn là chấp nhận anh, anh cũng chẳng ép buộc cô. Có lúc cô sợ chính mình, cô sợ tổn thương của mình sẽ làm thương tổn người khác. Cô sợ mình lại vấp ngã một lần nữa, rồi những nỗi đau vốn âm ỉ sâu bên trong bỗng nhiên bùng lên mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức chính cô cũng không thể dập tắt được. Nhưng chàng trai ấy lúc nào cũng ở bên cạnh cô, ôn tồn bảo với cô rằng:"Anh sẽ ở lại cùng em!". Thế là cô ích kỷ dằn lòng mình rằng:"Hay là chúng mình cứ thế này đi"

Chúng mình cứ thế này đi, không phải tình yêu, chẳng phải tình bạn.

Lừng chừng anh, lưng chừng em, lưng chừng hạnh phúc.

Có đôi lúc, bằng cách này hay cách khác, vô tình hay cố ý thì bạn cũng sẽ có sự so sánh giữa người cũ và người của hiện tại. Điều đó rất đáng sợ. Vì nó luôn khiến bạn bị rối trí, luẩn quẩn, chần chừ... Cô cũng như vậy. Khi nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Khang - Mối quan hệ không tên ấy - Cô lại nghĩ đến Mắt Nâu. Nghĩ đến tình yêu của chính mình, nghĩ về sự sợ hãi, về những khoảng trống... Chỉ thế thôi cũng đủ để cô dừng chân lại không dám bước tiếp. Cho dù cô thừa hiểu Khanh và Mắt Nâu vốn chẳng liên quan đến nhau, tình yêu của họ dành cho cô cũng chẳng giống nhau. Nhưng cô vẫn lo sợ, ngờ vực. Bởi cô biết cảm giác bị bỏ rơi rất khó chịu, vô cùng có khó chịu...

Rồi có một đêm, Cô nằm mơ thấy Mắt Nâu. Cô và anh đang ở cùng một thành phố, anh đứng bên kia đường, vẫy vẫy tay gọi cô. Bóng dáng anh vẫn cao lớn thâm trầm khiến cô không bao giờ quên được, nụ cười anh vẫn ngọt ngào như vậy. Cô và anh đứng ở khoảng cách rất gần, rất gần... Cô chạy nhanh về phía anh, giơ bàn tay hạnh phúc ra chầu chực nắm lấy tay anh, nhưng dù có chạy nhanh và xa như thế nào đi chăng nữa. Cô vĩnh viễn không bao giờ bắt kịp anh, chạm vào anh. Có những thứ tưởng chừng như sắp có được, hóa ra cả đời này cũng không thể có được. Thế rồi cô quay đầu lại, phía bên kia đường, Khang vẫn đứng yên ở đấy đợi cô, một cách yên lặng và chậm rãi. Khang lúc nào cũng như thế, trầm tĩnh và ổn định. Chỉ một khoảnh khắc thôi, cô bỗng nhiên thấy ấm lòng.

Và lúc đó cô biết mình thật sự phải làm gì.

5.

Lúc cô mơ màng tỉnh dậy, ánh nắng đã chiếu sáng ngập cả căn phòng. Bầu trời có vẻ đã trong xanh hơn. Hoặc có lẽ nó luôn trong xanh như thế, chỉ là cô chưa bao giờ muốn thừa nhận. Cô thích nằm dưới nắng sớm hòa với màu trời thu biêc biếc ấy. Rồi yên lặng sắp xếp lại mọi thứ ngổn ngang trong lòng. Có lẽ cũng đã đến lúc cô nên thành thật với Khang, với chính mình. Chỉ là cô luôn không biết bắt đầu như thế nào.

Thế rồi Khang nhìn thấy chiếc đồng hồ kia, thứ mà đã có lúc cô đã quên rằng nó còn tồn tại. Mỗi lần nhìn thấy nó, cô đều giận dữ mà nhắc nhở bản thân rằng vị trí của mình nằm trong lòng Mắt Nâu là gì, rằng:"Chiếc đồng hồ cũ kỹ kia luôn ở bên anh cùng năm tháng, còn chiếc đồng hồ này thì luôn nằm lạnh lẽo một mình trong ngăn kéo kia". Nhưng đó là khoảng thời gian trước kia. Dần dần, cô đã quên, quên đi sự tồn tại của nó trong phòng mình như thế nào, quên cả nỗi đau mà mình đã chịu đựng có hình hài ra sao...

Cô kể cho Khang nghe về mối tình của cô, về Mắt Nâu, về những khoảng thời gian ấy, về những ước mơ mà một thời cô từng khát khao... Và về cả chính mình. Khang không nói gì, anh chỉ em lặng chăm chú lắng nghe. Có lẽ những khúc mắc trong lòng cô là gì anh đều biết, chỉ là anh luôn chờ đợi chính cô nói ra những điều ấy mà thôi.

- Những chuyện đã qua, em thật sự đã buông bỏ hết rồi - Cô thành thật nói.

- Anh biết.

- Anh biết?

- Ừ, bởi vì anh tin em.

Anh tin cô, một cách vô điều kiện, chẳng vì gì cả. Anh chẳng quan tâm cô đã từng đi cùng một đoạn đường này cùng ai, bởi đó chỉ là một phần hoài niệm trong quãng đời của cô. Kí ức dù đẹp đẽ hay không, một khi nó xảy ra thì chúng ta chỉ có cách chấp nhận và vượt qua nó, cô có lãng quên nó không đối với anh không quan trọng, ai đã đi cùng cô không không quan trọng, điều quan trọng là anh mới là người ở lại. Tại nơi đây, là cô và anh, chứ không phải là cô và ai khác...

Cô vẫn ngồi trầm ngâm bên khung cửa, mặt trời đã lên cao tận đỉnh đồi, cô ngồi đó với khuân mặt rối bời, hai má hơi ửng hồng. Lâu lắm rồi anh mới thấy cô đáng yêu như thế, dịu dàng như thế. Một ý nghĩ táo bảo thoảng hiện qua trong đầu, anh nắm lấy tay cô rồi yêu thương nói:

- Anh cũng thấy tay mình thiếu thiếu cái gì, nhưng không phải là đồng hồ đâu. Đi, chúng mình đi mua!

Bên ngoài, bầu trời trong xanh đến lạ lùng. Mùa thu luôn đẹp như vậy, tình yêu cũng vậy. Nhất là khi có người thương dịu dàng nắm tay mình và nói: "Đi theo anh". Nhắm mắt lại, anh luôn hiện lên trong ý nghĩ của cô. Mở mắt ra, anh vẫn ở bên cạnh. Khoảnh khắc đó khiến cô quên đi nỗi sợ hãi, thôi không thắc mắc và ngờ vực về sự kết thúc của tình yêu, bởi vốn dĩ yêu thương chưa bao giờ ngừng chuyển động. Cô chỉ muốn biết rằng, anh và cô, giữa mùa thu, mọi thứ đều yên ổn.

Rồi cô và anh nắm tay nhau bước ra ngoài kia, phía trời có nắng.

nguồn: truyenngan.com.vn
Read more…

Truyện ngắn: Hạnh phúc của tôi

16:24 |

Tôi mất Min vì tôi yêu Min.

***

Có lẽ Min vẫn còn nhớ, vào mùa hè năm lớp 11, chúng tôi đã từng móc nghéo với nhau là sẽ cùng đậu tốt nghiệp, cùng thi một trường đại học, cùng giàu có và đương nhiên cùng duy trì tình bạn đẹp này mãi mãi. Đó là một ngày cuối hè, khi cả hai tự thưởng cho mình một buổi xả hơi giản dị sau mấy giờ liền nhồi nhét các công thức tính toán. Hai đứa càng quét những quán vỉa hè, rồi tìm đến những cánh đồng lúa, kiếm chỗ nào ngồi ngắm mặt trời lặn. Chúng tôi đã có những thời gian sến súa cùng nhau khó tả như vậy đấy.

Min là một cô bé hay mơ mộng, thất thường và hay lo lắng. Suốt ba năm học cấp ba chúng tôi bị lầm tưởng là một đôi mặc dù dù điều đó có là sự thật thì có lẽ Min sẽ không bao giờ cho nó xảy ra. Tôi thì ngược lại.

Tôi thích Min. Từ lâu và thật dài.
Min có một điều gì đó rất cuốn hút, nó không phải là một nét gì ở khuôn mặt mà thuộc về cách nói chuyện : Đáng yêu và dễ thương. Chúng tôi chia sẻ mọi thứ về nhau, đến cả cái nốt ruồi to đùng của tôi ở bên đùi chân phải Min cũng biết.

Một tình bạn trong sáng và thân thiết.

Tôi thích ngắm cái tóc đuôi gà của Min, nó cứ lúc lắc mỗi khi cô di chuyển và cả cái cách chu miệng lên mỗi khi không ưng điều gì, trông rất đáng yêu. Min học không giỏi và Min rất lười học. Điều cô quan tâm không phải là điểm số, là bài vở mà là những vấn đề khác không liên quan gì đến trường lớp mà nói ra tôi cũng chẳng hiểu được. Tôi biết Min rất sợ đến lớp hay đúng hơn là ghét đi học.

Min sợ toán học và tất tần tật những môn liên quan đến con số. Và tôi biết rằng cái móc nghéo giữa tôi và Min chỉ là một điều gì đó mà Min không muốn làm tôi buồn mà thôi. Tôi sẽ tìm cho Min một trường đại học nào đó, à không, sẽ tìm cho bằng được trường đại học mà thật sự phù hợp cho cả hai. Tôi tin rằng tôi sẽ làm được.

Đó là một ngày mưa bất chợt của tháng 5, Min vội vã đến nhà tôi với mái tóc ướt và bộ đồ ướt nhẹm. Tôi pha cho Min một cốc sữa nóng với tâm trạng hết sức bình thản thế nhưng trong lòng thì cực kì lo lắng và linh cảm có phần không mấy tốt.

- Quân này!

- Thay đồ dùm tôi đi, ướt như vậy mà đòi nói chuyện với ai. – Tôi cắt ngang, ném về Min một chiếc áo phông và quần đùi. Có lẽ Min đang rất lạnh nhưng cô bé vẫn có gì đó cuốn hút và rất đáng yêu.

- Cảm ơn ông! -Min cười.

- Quân này! Tôi ...

Tôi giả vờ sắp xếp những cuốn sách lại trên giá, mặc dù chúng rất gọn gàng.

- Tôi sẽ không thi đại học nữa.

- Cái gì?

Tôi muốn té ngữa khi nghe Min nói, thật sự lúc đó hai tai tôi ù lên, tôi không còn nhớ khuôn mặt của Min như thế nào? Nhưng sao tôi cảm thấy có gì đó nhói ở trong tim. Tôi đã không thể được sau đó tôi đã tức giận như thế nào? Tôi gần như muốn vứt bỏ tất cả những ước mơ thầm kín về một tương lại chỉ riêng tôi biết, tôi đã khó khăn lắm mới cỏ thể quyết định sẽ chọn một trường đại học mà có lẽ nếu là tôi lúc trước sẽ không bao giờ đặt chân vào, nhưng nó hợp với Min. Tôi đã phải đấu trang tư tường với bản thân, với gia đình rất nhiều khi tự tôi đã thay đổi quyết định đó, và nhiều lắm. Tôi đã làm tất cả vì Min, vậy mà giờ Min lại như vậy, thử hỏi có khác nào đẩy tôi xuống vực thẳm.

- Tôi suy nghĩ rồi, tôi sẽ không đi thi đại học nữa.

- Vì sao? – Lấy lại bình tĩnh, tôi lạnh lùng.

- Đại học không hợp với tôi và cũng không hẳn là con đường duy nhất. Tôi sẽ kinh doanh thay vì đi học, tôi sẽ làm những gì mình, không phải bó buộc bởi những con số và hai từ " trường lớp".

- Nhưng bà sẽ bị già đi về những bài toán về cuộc đời đó.

- Tôi quyết định rồi ông à! Tôi sẽ đi theo con đường khác.

- Vậy bà có thể học ngành kinh doanh mà, sao cứ nhất thiết phải không thi đại học nữa. – Tôi bắt đầu gắt lên.

- Tôi muốn thử sức, ông có ủng hộ tôi không?

Tự nhiên Min nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt sáng lên một tia hy vọng "Quân sẽ ủng hộ Min chứ?"

- Hãy làm những gì bà muốn đi, dù tôi có nói nữa thì chắc gì bà đã đổi ý.

Chúng tôi lặng đi. Thi thoảng trao nhau vài nụ cười nhạt nhẽo vô cùng.

Min về mà không quên cảm ơn và chào tạm biệt. Cả hai đều có cảm giác gì đó xa cách và khó tả lắm.

Tối đó, tôi buồn khủng khiếp.

Tôi không tài nào ngủ được, không cười nổi và không biết phải làm thế nào để Min hiểu tôi thích Min nhiều lắm và tôi không muốn Min đi theo sở thích của mình, thật đấy!

Tôi không chắc là Min sẽ thành công, vì Min đang còn trẻ con lắm, tự mình lặn lội với kinh doanh chẳng khác gì vùi bản thân vào gò bó của cuộc đời. Tôi không ngăn được Min.

Ngày tôi thi đại học cũng là lúc Min đang bận rộn với công việc trang trí cửa hàng, tôi thường ghé đến phụ Min, tán dóc thậm trí còn phá phách nữa. Cửa hàng của Min rất đẹp, nó mang bóng dáng của Min, một cô chủ nhỏ yêu thích sự mới lạ. Và sẽ sớm đi vào lòng tụi trẻ bây giờ : thích sự mới lạ và phá cách.

Tôi đậu đại học một mình, đi học một mình và vẫn một mình thích Min. Nửa muốn thổ lộ nửa muốn giấu đi nhưng thật ra là sợ. Tôi sợ Min sẽ không đón nhận tôi. Tôi biết có những người trong cuộc đời này mà ta bước thêm một bước nữa để nói rằng ta yêu họ thì ta sẽ mất họ ngay. Tôi không muốn mất Min, đó là lí do vì sao tôi lấp lửng với tình cảm này. Tôi im lặng.

Chúng tôi vẫn thân nhau, thân hơn cả thời đi học. Vì tôi nghĩ Min cần tôi trong khoảng thời gian này, Min bận rộn, Min già đi, Min khác rồi. Min không đáng yêu và vô tư như hồi xưa, hồi mà hai đứa bạo dạn rủ nhau bỏ học, mua bia, mua chân gà nướng ra bờ hồ tập nhậu. Khi Min bị điểm kém, Min khóc, không phải vì điểm kém mà vì Min bị mẹ mắng.

" Mẹ tôi không hiểu tôi, tôi không buồn vì điểm thấp mà tôi buồn vì mẹ tôi"

Tôi dỗ Min, đơn giản lắm. Dẫn Min đi tô tượng, thật ra là ngồi cạnh Min để Min tha hồ tô tô vẽ vẽ. Những con tượng Min tô đáng yêu và nổi bật. Như tôi đã nói, nó mang bóng dáng của Min, một cô bé khác biệt với những hành động đáng yêu.

Khi tôi buồn, tôi không khóc, con trai ai lại khóc nhưng thảm thê hơn là tôi không thể giấu kín cảm xúc của mình. Tôi cảm thấy ức chế vì không được đứng nhất lớp và tôi khó chịu với mọi thứ vượt ngoài sự kiểm soát của tôi. Min không rủ tôi đi tô tượng, vì tôi không giống Min, nhưng Min bên tôi cả ngày.

" Ông đừng có buồn nữa, ông mà buồn tôi chẳng biết làm gì hết! Ông mà buồn thì tay tôi sẽ đau lắm đấy!" Rồi hai tay cứ xoa xoa, bóp bóp vai tôi, rất dễ thương.

Ai kinh doanh cũng khó thoát khỏi những điều rủi ro, Min cũng vậy. Nếu chỉ bắt nguồn từ đam mê thì tôi nghĩ chưa đủ, Min có đam mê nhưng Min mỏng manh, chưa thật sự trưởng thành để chống đỡ những khó khăn phía trước. Có những lúc Min đến nhà tôi, khóc nức nở, cô muốn buông hết tất cả, cô mệt mỏi và cô muốn chạy đi đâu đó vì chính bản thân Min cũng không biết Min sẽ làm gì khi Min đã chọn nó.

Tôi ôm Min và vỗ về. Tôi hứa sẽ ở bên Min, động viên Min và giúp đỡ Min. Nhưng không hiểu sao, tôi lại không thể nói ra được tình cảm của tôi dành cho Min. Suốt khoảng thời gian đó, tôi cùng Min đi khắp mọi nơi để tìm kiếm những thứ mới lạ cho cửa hàng, cố gắng liên hệ ở mọi nơi, quảng cáo mọi lúc với hi vọng những việc làm ấy sẽ giúp Min và cửa hàng của cô ấy sẽ khá lên.

Tình cảm của tôi vẫn chỉ mãi bên lề của tình yêu, có lẽ tôi là người nhút nhát và ngu ngơ nhất trái đất này. Chẳng hiểu sao tôi có thể giữ kín được cái tình cảm này yên một chỗ lâu đến như thế.

Rồi!

Tôi may mắn được đi ra Hà Nội một tháng để tập huấn thêm cho ngành, đó sẽ là một cánh cửa mới cho con đường tương lai của tôi nhưng điều đó cũng có nghĩa là tôi sẽ phải tạm xa Min một tháng.

- Tôi tệ quá, không làm gì cho ông ngoài chúc mừng miệng.

- Không cần, nhưng mà tự nhiên xa Min tôi thấy buồn buồn sao ấy? Ai sẽ giúp đỡ Min trong những ngày tới đây?

- Ông sao ấy, chẳng lẽ tôi không biết tự lo cho bản thân chắc, đó là một cơ hội cho tương lai của ông. Thật ra lúc nào tôi cũng cảm thấy có lỗi với ông lắm...

- Thôi bỏ đi, tôi chỉ đi một tháng thôi rồi về. Bà ở yên đấy, đừng có mà mạo hiểm nha.

- Tôi biết rồi, tôi tự hào khi có một người bạn giỏi giang và tốt bụng như ông lắm đấy. – Min xoa đầu tôi, chưa bao giờ Min làm vậy với tôi và Min là người thứ hai xoa đầu tôi sau mẹ. Tôi cảm thấy hạnh phúc sao sao ấy, khó tả quá.

Tôi lấy tay mình đặt lên tay Min rồi nắm chặt nó.

- Hình như tôi yêu Min rồi., thật đấy!

- Cái gì cơ? – Min tròn xoe mắt lên – Ông... yêu tôi á – Rồi hỏi lại, khiến tôi thật sự rất bối rối. Cho dù tôi có to lớn đến mức nào thì khi đứng trước Min tôi lại trở nên nhỏ bé lạ thường.

- Lâu rồi, nhưng sao ấy, tôi không tài nào nói ra được. Min làm người yêu của tôi đi!

Min im lặng. Có lẽ Min nghĩ chưa bao giờ có thể xảy ra chuyện này, có lẽ Min chỉ coi tôi như một người bạn thân, có lẽ Min đang khó xử và rất khó xử, có lẽ Min ngại. Nhưng dù là gì thì tôi cũng cảm thấy nhẹ nhàng quá, dù sao tôi cũng đã nói ra được điều mà tôi đã giữ trong lòng thật lâu và thật dài: Tôi yêu Min.

- Đưa Min về đi!

Tôi chở Min về giữa màn đêm lạnh lùng. Chúng tôi chẳng nói gì với nhau, chúng tôi đang ở gần nhau nhưng ai cũng im lặng. Tôi đã nghĩ đôi khi im lặng chính là một sự từ chối cho nên khi dừng trước cổng nhà Min tôi đã nói:

- Mai rồi Min trả lời cũng được, chúc Min ngủ ngon.

Dù thành công hay thất bại? Dù Min đồng ý hay từ chối? Thì tôi đã không còn tự trách bản thân nữa vì đã nói với Min rồi.

Tôi ngẫm cuộc đời có những người ở bên nhau gần nửa đời, cùng nhau trải qua nhiều khó khăn, thử thách, tưởng chừng không qua nỗi, hiểu nhau đến mức không còn muốn hiểu thêm gì nữa. Thế nhưng có lẽ đó chỉ là cái nợ của kiếp trước để lại cho họ gắn kết với nhau, còn để thương yêu và trách nhiệm với đến suốt đời thì chưa đủ. Tôi mất Min vì tôi yêu Min.

Min cưới, ngày Min làm cô dâu Min không mời tôi làm chú rể. Tôi đến dự và đương nhiên mang theo cả tá cảm xúc. Thế nhưng nhìn người mình đã từng – yêu – rất nhiều đang hạnh phúc, tôi cũng hòa vào niềm hạnh phúc ấy. Tôi viết lên câu chuyện này không phải vì nó buồn, cuộc sống không phải chỉ là ước muốn, đôi khi là một điều không tưởng. Min cũng vậy, tôi cũng vậy! Điều quan trọng bây giờ là chúng tôi vẫn giữ trọn với nhau lời móc nghéo của năm lớp 11 : "Cùng duy trì mãi tình bạn đẹp này!"

Bây giờ thì tôi thừa nhận nó buồn thật đấy, nhưng mà buồn đến đâu rồi cũng sẽ qua hết, phải không?

nguồn: truyenngan.com.vn
Read more…